Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhóc “câm” chọc hồng trần


Phan_27

Thu Anh Đào cảm thấy có cổ cường đại áp lực dòng khí ở ngực, ép tới nàng hô hấp khó khăn, ẩn ẩn ngửi được hơi thở nguy hiểm, nàng ôm cổ Mộ Giai Nam, nước mắt lại rơi xuống…

Nàng yêu Mộ Giai Nam, đúng vậy là yêu.

Nguyên lai cảm tình, không phải muốn bỏ là có thể bỏ, muốn chạy trốn là có thể thành công, vô luận là đi qua thiên sơn vạn thủy, hay là trèo đèo lội suối mà lãng tránh, thậm chí dùng hết các loại lý do thuyết phục chính mình, cũng chỉ phí công mà thôi.

Thu Anh Đào rốt cục thẳng thắn thừa nhận, nàng buông tha cho sự lừa mình dối người, chỉ hy vọng Mộ Giai Nam bình an vô sự.

Chương 53: Ba ngày ba đêm

Mộ Giai Nam vẫn cương quyết rời đi, trước khi đi hắn cái gì cũng không nói. Thu Anh Đào ngây ngốc nhìn theo, nàng không thể nói chuyện, càng không thể đem lời yêu nói ra.

Lúc này đây, nàng chỉ có thể tĩnh tâm chờ, chờ hắn bình an trở về.

Chỉ là nàng không nghĩ một lần chờ đã là ba ngày ba đêm.

Mà lúc này, cửa thứ tám của Yến Hoàn Sơn đã thành nơi nghỉ chân, võ lâm nhân sĩ không ngừng kéo lên núi để xem cuộc chiến, bọn họ đều thảo luận chuyện thắng bại của trận chiến, cũng nói sấm quan giả dũng mãnh thiện chiến, lại bàn luận trận pháp tinh diệu của Mật Tông bát môn.

Vốn tưởng rằng Yến Hoàn Sơn hoang vắng, kỳ thật là nơi các cao thủ ẩn mình. Thu Anh Đào nhìn thấy rất nhiều người quen, từ tiểu hòa thượng cho đến Thiên trượng hành giả, các quan chủ đem theo đệ tử đến hội tụ. Nhưng nàng không có tâm tình hàn huyên, chỉ nhốt mình trong phòng kiên nhẫn chờ, bởi vì mỗi một tin tức về Mộ Giai Nam cũng khiến nàng lo lắng.

Mộng Cốc Vũ đẩy cửa phòng Thu Anh Đào, nàng mới từ cửa thứ chín xuống: “Ngưu Nữu Nữu, ngươi không đi xem cuộc chiến sao? Mộ Giai Nam thật sự là quá mạnh mẽ, đã đánh ba ngày cư nhiên còn có thể lực!”

Thu Anh Đào trầm mặc không nói cũng không biểu tình gì, nàng chỉ cúi đầu, trong mắt bọn họ đây chỉ là trận chiến tuyệt luân, bọn họ không quan tâm sống chết của Mộ Giai Nam chỉ muốn xem đánh nhau mà thôi

Mộng Cốc Vũ tự rót một chén trà, nàng phát hiện Ngưu Nữu Nữu thay đổi rất nhiều, không còn tươi cười như xưa. Lúc này Mộng Cốc Vũ vì muốn xem Mộ Giai Nam mất mặt mà đến, nhưng trước mặt Ngưu Nữu Nữu, nàng cũng không muốn lại dội nước lã, Mộng Cốc Vũ an ủi nói:

“Đừng lo lắng, Mộ Giai Nam và tám người họ thế lực ngang nhau, tạm thời cân sức ngang tài, bất quá nếu còn đánh tiếp thì cũng khó nói, dù sao hắn là một người chống tám người, từng người thay nhau công kích cũng đủ làm hắn mệt.”

Thu Anh Đào tâm đã đầy bất an, nàng đã đáp ứng Mộ Giai Nam tuyệt đối không đi xem cuộc chiến, lúc này nghe Cốc Mộng Vũ nói tâm càng loạn lên.

“Mộng quan chủ đừng doạ Ngưu cô nương .” Ngưng Sa Tử chân thành đi vào, nàng có thể nhìn ra võ công của Mộ Giai Nam đã tăng tiến, hơn nữa nội lực cũng hùng hậu vô cùng, mỗi khi mọi người nghĩ hắn sắp chống đỡ không được, hắn lại có thể kỳ tích mà vượt qua, mặc dù cũng bị vài vết thương, nhưng Ngưng Sa Tử nhìn ra được, Mộ Giai Nam còn chưa phát huy toàn lực.

“Sa tỷ tỷ đến đây ngồi đi.” Mộng Cốc Vũ gật đầu thăm hỏi: “Mật Tông bát môn đồ thực lực hùng hậu như vậy, cư nhiên bị tiểu tử đó dây dưa ba ngày ba đêm, hơn nữa ta thấy La Sát và Quỷ Mẫu có chút không được rồi, tỷ nói Mộ Giai Nam có thể đánh thắng không?”

“Mộ trại chủ chỉ cần có lòng tin thì sẽ sấm quan thành công, bát môn đồ nhiều năm hợp tác, sớm hình thành tám người ăn ý phối hợp, không cần trao đổi cũng có thể hiểu nhau, như tường đồng vách sắt không thể phá vỡ. Nhưng mọi sự đều có lợi và hại, Mộ trại chủ là nắm được nhược điểm trí mạng của tám người họ, tám người hợp lực xác thực uy lực vô cùng, chỉ khi nào phá được bát môn đồ trận pháp, thì tám người sẽ giống bị chặt đứt tay chân, mà La Sát và Quỷ Mẫu chính là hai chân của trận pháp, cho nên mới không ngừng bị Mộ trại chủ công kích… Theo ta suy đoán, Mộ trại chủ kế tiếp sẽ đối phó nhân vật trung tâm, Mật Tông Dạ Xoa.”

Ngưng Sa Tử khách quan phân tích một phen, nàng mặc dù phá không được bát môn đồ trận, nhưng đối với võ công rất hiểu biết. Ngưng Sa Tử vỗ vỗ mu bàn tay Thu Anh Đào: “Mộ trại chủ cơ trí nhạy bén, sẽ không ngốc lấy cứng đối cứng trực diện, một khi có cửa đột phá, nhất định sẽ thắng.”

Nghe xong lời này, Thu Anh Đào rốt cục cũng nhợt nhạt cười, xem ra Ngưng Sa Tử rất hiểu sách lược tác chiến của Mộ Giai Nam, đây là dùng âm luật trao đổi sao?

Ngưng Sa Tử là thực sự an ủi giảng giải, cũng không phải cho Ngưu Nữu Nữu ăn giải sầu hoàn, có thể nói, có một ý chí cường đại giúp Mộ Giai Nam tác chiến, mà người cho hắn vô hạn động lực chính là —— Ngưu Nữu Nữu.

Cửa thứ chín, bên vách núi ——

“Hừng hực thánh hỏa, đốt ta tàn khu, sinh cũng vì ai, tử cũng tội gì, vì thiện trừ ác, duy quang minh cố; “

“Hừng hực thánh hỏa, đốt ta tàn khu, hỉ nhạc sầu bi, giai về bụi đất, liên ta thế nhân, gian nan khổ cực thực nhiều.”

Bát môn đồ trăm miệng một lời xướng tụng biến hóa trận pháp và bộ pháp, không hẹn mà cùng thủ hộ Dạ Xoa, bọn họ đã phát hiện sấm quan giả trong ba ngày giao chiến, dần dần thăm dò được trận đồ của bọn họ, Dạ Xoa như người chỉ huy, mỗi một động tác của Dạ Xoa đều truyền đến một chỉ lệnh.

Mộ Giai Nam thở hồng hộc lùi xa ba thước, mượn cơ hội khom người nghỉ ngơi, hắn nghiêng đầu cùng tám người hai mặt nhìn nhau… Làm sao sấm quan, rõ ràng là tiêu hao thể lực đánh lâu dài, hơn nữa cảm giác đứng ở trước mặt hắn căn bản không phải một đám người bình thường, mà là mấy tảng đá không cảm xúc.

Hắn có chút suy nghĩ, tám người mặc dù tranh cường đấu ngoan, nhưng đều dùng tay trần đối chiến, hắn có nên hay không vì muốn qua của mà dụng binh khí? Một khi dùng song đao, nhất định máu chảy thành sông, nghĩ thì cũng hơi tàn nhẫn nhưng hắn quả thật sắp chống đỡ không được.

Đang còn do dự, Thiên trượng hành giả luôn ở một bên xem chiến sốt ruột nổi giận, hắn không thể nhịn được nữa hô: ” Tiểu tử ngốc, ngươi còn do dự chuyện gì? Nắm tay của ngươi không lẽ sắc bén hơn đao sao? !”

Mộ Giai Nam ngoái đầu nhìn Thiên trượng hành giả, ngay sau đó vận khí lại nhảy vào trận bắt thủ lãnh Dạ Xoa, trong ba ngày qua hắn đã nắm giữ quy luật biến ảo của trận pháp, cái gọi là trăm khoanh vẫn quanh một đốm, thế gian cũng không có chuyện gì không giải quyết được.

Bát môn đồ thấy vậy phi thân lên, một chữ vuông góc điệp lạc, tức khắc bày ra tam giác trận hình, đứng ở cao nhất là Dạ Xoa.

Đứng lặng một bên đang xem cuộc chiến, các đại hiệp thấy Mộ Giai Nam phi thân lên, không khỏi thổn thức nghị luận ——

“Vị tiểu huynh đệ này khinh công rất tốt, nội lực thượng thừa, vì sao không đánh hạ uy phong? “

“Ai, có lẽ là tên tiểu tử này chưa chắc chắc, hắn tựa hồ còn tại chu toàn, chẳng lẽ là sợ?”

Sư phụ của Cốc Mộng Vũ và Thiên trượng hành giả đứng chung một chỗ xem cuộc chiến, bọn họ nghe bên tai truyền đến các loại phỏng đoán và nghi ngờ, hơn phân nửa cho rằng Mộ Giai Nam không dám trực diện đón đánh, sợ đầu sợ đuôi muốn lợi dụng sơ hở.

Thiên trượng hành giả thật mạnh thở dài: “Tiểu tử này cũng quá chính trực, trận này rõ ràng đánh không công bằng, còn nói cái gì đạo nghĩa giang hồ, trực tiếp lấy đao đại khai sát giới cho rồi!”

Sư phụ của Cốc Mộng Vũ vẫn xem trọng thực lực Mộ Giai Nam, nếu không hắn cũng sẽ không đề nghị để Mộ Giai Nam tiếp tục sấm quan, lão giả mỉm cười mà cười: ” Khi Mộ thiếu hiệp sấm Hoa mai trận, lão phu liền nhìn ra hắn nhạy bén trầm ổn, theo lão phu phân tích, Mộ thiếu hiệp làm chuyện gì cũng đều có nguyên do, ba ngày qua hắn chỉ thủ chứ không tấn công, dù vậy vẫn làm bị thương La Sát và Quỷ Mẫu, giờ phút này lại khởi xướng mãnh công, xem ra hắn đã thăm dò rõ, nắm chắc thắng lợi.”

Thiên trượng hành giả cảm thấy Mộ Giai Nam lần này chưa đem hết toàn lực ứng chiến, ngoan cường cùng hắn đối chiến trên dây thừng biến đi đâu rồi? Khi đó Mộ Giai Nam hai mắt đỏ đậm, từng quyền sắc bén, nếu lấy khí thế đó nhất định công phá được tám người… Thiên trượng hành giả trước mắt sáng ngời, lẩm bẩm: “Đúng rồi, bởi vì Ngưu nha đầu không ở đây, không thể kích thích ý chí chiến đấu của hắn a!”

Sư Phụ của Cốc Mộng Vũ thây Thiên trượng hành giả chạy vội xuống núi, nghi hoặc truy vấn: “Thiên trượng lão nhân ngươi đi đâu vậy?”

“Tìm một nữ tử có thể làm xú tiểu tử phát huy cực hạn!”

Nói là làm, một khắc sau, Thiên trượng hành giả một phen đẩy cửa phòng Thu Anh Đào, Cốc Mộng Vũ và Ngưng Sa Tử tức khắc đứng dậy ôm quyền hành lễ: “Tham kiến Thiên trượng hành giả.”

Thiên trượng hành giả không lên tiếng trả lời, hắn kéo Thu Anh Đào hướng cửa phòng đi đến, Thu Anh Đào không nghĩ ngợi một tay bắt lấy ván cửa lui về phía sau. Thiên trượng hành giả không rõ cho nên nhíu mi: “Nha đầu, tiểu tử kia cứ chần chừ không chịu ra tay, ngươi vậy mà còn ngồi ở đây được sao? Theo lão phu đi đánh tỉnh hắn, nếu không hắn nhất định sẽ thua!”

Thu Anh Đào không hiểu ý tứ của Thiên trượng, tuy rằng nàng ngồi trong phòng ba ngày, nhưng tâm vốn đã bay đi rồi, nàng so với người khác càng muốn đi xem cuộc chiến, nhưng nàng đã đáp ứng với Mộ Giai Nam, vì hắn nói nàng sẽ làm nhiễu loạn lòng hắn, cho nên…

Cốc Mộng Vũ không yên lòng nói: “Ngưu Nữu Nữu thứ nhất không nói được, thứ hai là không có võ công, nàng đi cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.”

Ngưng Sa Tử cũng hiểu ý của Thiên trượng. Hắn hy vọng Ngưu Nữu Nữu có thể cổ vũ Mộ Giai Nam, tiềm năng vô hạn của con người cần người nào đó hoặc sự kích thích mới có thể phóng thích. Nàng đi lên vỗ vỗ bả vai Thu Anh Đào: “Chúng ta đi với ngươi, tìm chỗ ẩn nấp xem cuộc chiến, sẽ không làm Mộ trại chủ phân tâm.”

Thu Anh Đào mừng rỡ mở to mắt, thật tốt quá, chỉ cần không bị Mộ giai nam phát hiện là được rồi!

… Bọn họ một hàng bốn người đứng sau nham thạch xem cuộc chiến, Thu Anh Đào thấy trên tảng đá có khe hở, nàng khẩn cấp kiễng chân nhìn Mộ Giai Nam, thấy hắn vẫn bình an mới nhẹ nhàng thở ra… Nàng lại nhìn tám người kia, hung thần ác sát, chiêu chiêu khí thế bức người, này toàn bộ một người quỷ đại chiến thôi, rất khi dễ người!

Thu Anh Đào nắm chặt quyền, ngươi là người dũng mãnh! Mau đánh tiểu quái thú!

Mộ giai nam nhảy dựng lên, tránh thoát quyền phong của bốn người, sau trong không trung bay ngược về, đem bốn người đá ra ngoài trận đồ, hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, đồng thời ra quyền, quyền đầu đánh vào ngực Kim Cương, chân đá về phía sau đúng vào cằm của Hữu Duyên, lại liên tục một cái xoay người, đem Tu La đá ra một trượng, chiêu pháp như nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.

Những người vây xem thấy Mộ Giai Nam rốt cục ra tay, phấn chấn lòng người, dẫn tới liên tiếp trầm trồ khen ngợi vỗ tay: “Tiểu huynh đệ cố lên!”

Thiên trượng hành giả chậm rãi lắc đầu: “Vẫn là chưa phát huy cực hạn, dựa vào nội lực của hắn hiện tại, đá gãy xương sườn của mấy người đó cũng không thành vấn đề.”

Cốc Mộng Vũ khóe miệng cong lên: “Ta nói Thiên trượng hành giả a, ngài không phải đạo gia sao? Vì sao luôn chờ đợi Mộ Giai Nam giết người nha?”

“Vốn là một trận liều chết chiến đấu, ai nhân từ nương tay sẽ thất bại thảm hại, ngươi biết bát môn đồ trận vì sao nhiều thập niên không người xông qua không? Không phải là võ công tuyệt luân, mà là bọn hắn sớm vô tình vô yêu, mặc dù đồng đội có chết đi, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày, lại càng không loạn trận tuyến, Mộ Giai Nam đối mặt là mấy quỷ vật không thất tình lục dụct.”

Cốc Mộng Vũ không khỏi hạ khẩu khí: “Ách… Vậy chỉ có đem tám người đều giết chết mới có thể quá quan sao?”

“Cũng không hẳn, các ngươi xem…” Ngưng Sa Tử thản nhiên cười: “Mộ trại chủ đã bắt Dạ Xoa, dùng thiết liên trói trụ tay chân hắn.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại, Mộ giai nam cư nhiên đem Dạ Xoa treo ngược trên cây, vì phòng ngừa đào thoát, hắn thở dốc lại đánh vào trong trận, khiến cho bảy người tức khắc nghênh chiến.

Thu Anh Đào sớm khẩn trương, tuy rằng Mộ Giai Nam cường chống vẻ tươi cười, nhưng nàng vẫn thấy được, Mộ Giai Nam đang che chở cánh tay trái, chứng minh hắn đã bị thương nặng, mà hắn sớm mỏi mệt không chịu nổi, tựa hồ sắp kiên trì không được .

Miệng hắn có máu tươi, tim nàng như bị đao cắt, nàng không hiểu vì sao lại đứng đây nhìn Mộ Giai Nam liều chết, nàng sợ cái gì? Vì sao không đi ngăn cản trận chiến này.

Còn lại bảy người cùng công, lấy khí thế mãnh hổ xuống núi hướng Mộ Giai Nam ra quyền, quyền phong nhanh như thiểm điện, lạnh thấu xương. Mộ Giai Nam mặc dù tránh né linh hoạt, nhưng hai tay khó địch bốn chân, hai quyền phong thật mạnh đánh vào phía trước và sau lưng, Mộ Giai Nam cảm thấy xương sườn phát ra tiếng gãy vỡ, nhất thời một ngụm máu tươi phun ra ——

Bảy người thừa thắng xông lên, lại hợp lực ra quyền đánh vào Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam lấy sét đánh không kịp bưng tai rút ra một đơn đao, chuẩn xác không có lầm phóng vào chân bốn người, hắn vì nắm lấy cơ hội bảy người cùng loạn đã đợi ba ngày. Quả thực như hắn sở liệu, rắn mất đầu sẽ mất đi sự nhất quán tiến lui, nhưng hắn trả giá cũng rất thảm trọng.

“Rất tốt ! Rốt cục khai chiến rồi!” Thiên trượng hành giả mi phi sắc vũ cười to, không hề kiêng nể: “Sớm nên như thế, chỉ còn lại có ba người nghênh chiến, bốn người kia tàn phế rồi, ha ha ha!”

Thu Anh Đào thấy mấy người kia mặc dù bị thương, nhưng khí thế chưa giảm, hơn nữa cư nhiên ngay cả mày cũng không nhăn một chút, thậm chí kéo chân bị thương tiếp tục công kích Mộ Giai Nam, thực không phải người bình thường, chẳng lẽ họ không biết đau?

Mộ Giai Nam nhảy đứng dậy, song đao đại triển đứng lặng trong trận, con ngươi đen u lãnh trầm ổn ——

Đầy trời tơ bông, song đao huyết nhận, Thương Hải đại địa, duy ngã độc tôn.

Chương 54: Thắng, gả cho ta

Yên lặng trong chốc lát, Mộ Giai Nam tươi cười sáng lạn, giống như thoát thai hoán cốt, bên môi hắn mang theo cao ngạo và lãnh đạm: “Cùng lên đi, bổn thiếu gia chờ giờ khắc này đã lâu .”

Mà bảy người tựa hồ đã bị chọc giận, tức sùi bọt mép hai mắt đỏ đậm, bọn họ lúc này đã phạm vào thất tình lục dục —— tức giận.

Bảy tên cao thủ như lệ quỷ mãnh liệt công kích, Mộ Giai Nam dùng đao như Lôi Điện tránh né. Giờ phút này nếu không phải là cao thủ, căn bản không nhìn rõ bọn họ đang đánh nhau như thế nào ——

Thu Anh Đào che miệng, nín thở lẳng lặng chú ý, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mộ Giai Nam, nàng không tự chủ được đi ra khỏi nham thạch.

Lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh bị đánh văng ra, cát bay mù mịt, rơi lên trên thạch bích. Mà người đó chính là Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam cũng không do dự đứng dậy lại đánh vào. Thu Anh Đào trong lòng lộp bộp rơi xuống, nàng cấp tốc chạy lên, lại bị Ngưng Sa Tử giữ chặt: “Ngưu cô nương hãy an tâm một chút, đứng náo loạn, lúc này ngươi đi qua chỉ làm Mộ trại chủ phân tâm mà thôi.”

Nhưng nàng hiện tại giống như kiến bò trên chảo nóng, cho dù nàng chỉ giúp hắn đứng lên cũng được, tất cả mọi người đều xem náo nhiệt, đều đang đợi Mộ Giai Nam triển khai thực lực chân chính, không ai biết hắn chống đỡ có bao nhiêu vất vả…

Một loại đau đớn không thể diễn ta, làm cả người nàng tê dại, nước mắt một nửa chảy vào trong lòng, một nửa dừng trên mặt, như chặt đứt tuyến hạt châu tí tách tí tách chảy xuôi…

Thu Anh Đào yên lặng nức nở, từ trên cổ lấy xuống Ngân Liễu Diệp, dựa theo phương pháp Mộ Giai Nam từng dạy mà nhẹ nhàng thổi lên… Tuy rằng chỉ là một giai điệu, tuy rằng nàng không hiểu âm luật, nhưng giờ khắc này, nàng chờ đợi Mộ Giai Nam có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, vô luận chân trời góc biển, nàng sẽ bồi hắn cùng sinh cùng tử, mọi lúc mọi nơi đều lo lắng cho hắn…

Khi giai điệu tiến vào tai Mộ Giai Nam, thần thái vốn cương nghị của hắn hiện ra ra một tia bất đắc dĩ, xú nha đầu vẫn đến đây… Một giai điệu bình thường, đối với người khác có lẽ không hề ý nghĩa, nhưng đối với Mộ Giai Nam mà nói chính là vô cùng êm tai, thậm chí còn là nhạc khúc tuyệt luân, bởi vì trong đó bao hàm nhiều cảm xúc, một đường qua lại giống như bức hoạ cuộn tròn, uyển chuyển trong suốt…

Không lâu trước đó, hắn chỉ là thấy nàng đáng thương, nửa đùa nửa thật nói muốn dẫn nàng đi chữa bệnh, lúc đầu dường như nàng cũng không tin hắn, nhưng không hiểu sao sau đó nàng lại đi theo. Cũng không biết từ lúc nào, hắn đã cam tâm tình nguyện vì nàng mà chiến đấu, không oán không hối hận, chỉ hy vọng có thể nghe được giọng nói của nàng, chuẩn xác mà nói, là tiếng cười của nàng, dần dần biến thành nhiệm vụ hắn phải hoàn thành, đem hết toàn lực, sẽ không tiếc.

Con người mục tiêu chủ yếu là tìm được hạnh phúc, hắn phát hiện chính mình thay đổi, hắn không cần hạnh phúc, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

Mặc dù hắn rong ruổi trong thiên quân vạn mã, nhưng đáy lòng vẫn nghĩ đến một người, vì người này, hắn phải bách chiến bách thắng.

Tiền phương khói thuốc súng tràn ngập, phía sau sơn động lại tràn ngập an nhàn… Một đôi mắt thâm thúy trong từng đợt từng đợt giai điệu mà chậm rãi mở ra, ánh mắt anh tuấn xẹt qua tia biến hoá… Giống như cuộc sống an tĩnh bị khấy động, trong mắt lão giả nổi lên tầng tầng gợn sóng, trong trí nhớ lại hiện lên hình ảnh ngây ngô ngọt ngào, lại buồn bã mất mác.

“Di Nhất…” Lão giả tâm trí rối loạn, tựa hồ không chịu nổi phần rung động trong đáy lòng, dồn dập đứng dậy, thời gian thấm thoát, nhoáng lên một cái đã hai mươi tư năm, nàng cuối cùng cũng đến rồi sao? Nàng đã tha thứ cho hắn rồi sao?

Lão giả bộ pháp vững vàng như một trận gió, hắn chán ghét nơi có nhiều người ồn ào, nhưng giai điệu đó lại làm hắn không dừng được cước bộ, tim đập nhanh hơn, trên mặt hắn tràn ngập khát khao và mong chờ…

Nhưng ngay sau đó, tươi cười của hắn cứng ngắc, là một nữ tử trẻ tuổi thổi giai điệu quen thuộc đó, thanh xuân tươi mới, sức sống tràn đầy, cảnh còn đây nhưng người đã mất.

Lão giả trong chớp mắt hoảng thần, tóc mai tuyết trắng tùy gió thổi qua, giai điệu này là của người xưa, nhưng nữ tử trước mắt không phải là nàng – Liễu Di Nhất.

Lão giả thở dài một tiếng, áo bào trắng đón gió phiêu động, đứng lặng trên cao, trên gương mặt uy nghiêm lại che dấu không được tia đau thương, làm cho một đám người sinh ra một trận khiếp sợ——

“Yến Hồi đại sư cư nhiên xuất quan ?”

“Đánh cũng đã ba ngày, chắc là Yến Hồi đại sư tò mò là người phương nào lại có thế lực ngang nhau với bát môn đồ đó.”

Yến Hồi đại sư đem chính mình vây trong tưởng niệm, đối với những người xung quanh chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hắn dừng trên gương mặt Thu Anh Đào… Nữ tử thanh tú đáng yêu, là hắn nhìn lầm sao, vẫn hy vọng mình nhìn lầm, vì sao lại giống nữ nhân hắn từng yêu như vậy?

Liễu Di Nhất, thê tử của hắn, ngày xưa không nói một lời nào đã rời đi, cũng không mang theo bất kỳ thứ gì, nàng chỉ mang theo Ngân Liễu Diệp, một vật hắn vì nàng mà chế tạo ra, hắn không biết mình đã làm sai cái gì, hai mươi tư năm qua hắn cũng không hiểu được, càng vô năng gọi nàng trở về.

Nữ tử này là con của Liễu Di Nhất sao? Nếu không, nàng làm sao có được Ngân Liễu Diệp… Cô gái này còn nhỏ tuổi, tất nhiên không phải cốt nhục của mình.

Nghĩ như thế, Yến Hồi đại sư trong lòng bi thương, hắn chưa bao giờ hoài nghi nàng, Liễu Di Nhất sẽ không thay đổi, tuy rằng hắn chỉ chuyên chú chế tạo ám khí, nhưng Liễu Di Nhất luôn ở một bên chờ đợi hắn, tươi cười nhu hòa ngọt ngào, nàng là nữ nhân ôn nhu nhất thế gian, tuyệt sẽ không thay lòng đổi dạ, nhất định là hắn làm sai chuyện gì nàng mới bỏ đi, Yến Hồi đại sư tin tưởng vào điểm này.

Hắn ánh mắt phiền muộn xẹt qua một đám người đang kịch chiến, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ ảm đạm rời đi…

“Ách! …” Mộ Giai Nam lại như con mồi bị bầy hổ đánh ra hơn mười trượng, thân thể hắn ngã mạnh trên nham thạch, tâm đau đớn. Hắn che ngực điều chỉnh hơi thở, mặc dù kiệt sức, trong mắt lại mang theo một tia cười bí hiểm, địch thủ đã ở trong mệt mỏi kiệt sức, hắn rõ ràng điểm này.

Thu Anh Đào thấy hắn hộc máu, nàng vượt ra ngăn cản của Ngưng Sa Tử hướng Mộ Giai Nam chạy đi, Cốc Mộng Vũ thấy nàng không biết sống chết xông lên trước ngăn lại: “Ngươi điên rồi sao, đừng đi qua đó, toi mạng bây giờ!” Thu Anh Đào bất chấp cánh tay đau xót, một phen đẩy Cốc Mộng Vũ ra, mà Cốc Mộng Vũ cũng không ngờ sức lực nàng lớn như vậy, bàn chân không trụ được té ngã trên đất. Thu Anh Đào giờ phút này không quản được nhiều như vậy, nàng cũng biết mình vô dụng, nhưng ít ra nàng có thể giúp hắn chặn một hai bên.

“Trở về!” Mộ Giai Nam ngữ khí không lớn, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể phản bác.

Thu Anh Đào chân đình trệ trong chớp mắt, nàng cắn môi dưới yên lặng rơi lệ, nàng chỉ biết mình sẽ không khống chế được, cho nên không dám đến xem cuộc chiến, nhưng Mộ Giai Nam cả người đầy máu, nàng sao có thể trở về được. Thu Anh Đào thấy tám người kia lại tới gần Mộ Giai Nam, nàng không cần suy nghĩ liền xông lên bảo vệ thân thể Mộ Giai Nam… Tình thế khẩn cấp Mộ Giai Nam không kịp đẩy nàng ra, hắn đành nghiêng người đem Thu Anh Đào bảo hộ trong người, đá vụn rơi xuống thân thể hắn, đập vào xương sống lưng, Mộ Giai Nam phun ra một ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ đau đớn khiến hắn cơ hồ như ngất đi, hắn vẫn không buông tay che chở cho nàng.

Máu từng giọt thấm ướt vạt áo Thu Anh Đào, mặc dù nàng được Mộ Giai Nam ôm chặt nhưng vẫn cảm nhận được va chạm rất mạnh, nàng tứ chi chết lặng, ngực nhói đau… Vậy chẳng phải Mộ Giai Nam sẽ rất đau sao? Nàng thật muốn tát mình vài cái, nàng thật sự vừa vô dụng vừa ngu ngốc, là đại phế vật làm hắn vướng tay vướng chân!

Bát môn đồ không hề quan tâm, mục đích của bọn họ chính là đánh bại sấm quan giả, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Thu Anh Đào gắt gao ôm cổ Mộ Giai Nam, nàng muốn giúp hắn, cho dù chỉ cản được một hai quyền cước cũng được, Mộ Giai Nam đã không còn sức lực kéo tay nàng xuống, hắn cần nghỉ ngơi, thật sự cần… Nhưng bát môn đồ không phải những người có lòng dạ bồ tát, quyền cước sắc bén đánh vào cánh tay Thu Anh Đào, khiến cho vết thương còn chưa lành trên tay nàng lại chảy máu, máu của nàng và Mộ Giai Nam hoà vào nhau, cuồn cuộn chảy không ngừng, khiến cho nham thạch cũng nhiễm đỏ…

“Các ngươi không có tính người mà, không thấy tiểu tử kia đang che chở cho người khác sao? Đạo nghĩa ở đâu? !” Thiên trượng hành giả cũng không nhịn được nữa, tiến lên ngăn chặn một quyền đánh xuống, nhưng hắn ngăn cản không được quyền cước liên tiếp giáng xuống, sau đó bị đánh thối lui, Ngưng Sa Tử khoanh chân ngồi xuống, nàng tấu huyền cầm phụ trợ Thiên trượng hành giả nghênh chiến, Cốc Mộng Vũ tựa hồ cũng bị làm cho xúc động, mặc dù võ công nàng không cao, nhưng có thể giúp được bao nhiêu thì giúp, nàng phi thân nhảy lên thạch bích, dùng hòn đá và phi đao nhiễu loạn bát môn đồ.

Giờ phút này ngay cả mấy vị huynh đệ thủ quan cửa thứ năm cũng xông lên chắn phía trước Mộ Giai Nam, tuy đều là người thủ quan, nhưng bọn họ sớm nhịn không được rồi, cái này sao gọi là công bằng nữa, tám người đánh một người, khiến người ta không kịp thở, căn bản là giết người mà.

Chuyện này dẫn tới mấy vị nhân sĩ xung quanh một trận hò hét, kêu gào bát môn đồ lui ra phía sau. Bọn họ tựa hồ đã bất mãn với sự hung ác của bát môn đồ, đây vốn là cuộc chiến không công bằng, lúc này ngay cả một nữ nhân yếu đuối mà bọn họ cũng đánh.

Mộ Giai Nam không thể chống đỡ thân thể nữa, lòng bàn chân vừa trợt liền ngã vào người Thu Anh Đào, vậy mà hắn còn có tâm trạng đùa giỡn…”Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, một khắc sau ta sẽ đánh cho bọn họ không còn mảnh giáp, ha ha…”

Thu Anh Đào bất lực nhìn hắn… Nàng dùng cổ tay áo lau đi vết máu trên mặt Mộ Giai Nam, lại phát hiện càng lau càng nhiều, lúc này nàng mới cảm thấy cánh tay truyền tới một trận đau đớn, nhưng so với vết thương của Mộ Giai Nam thì có đáng gì.

Mộ Giai Nam nhìn nàng khẽ cười: “Nha đầu ngốc, ta không sao.” Nói xong, hắn tức khắc vận công điều tức.

Một tên khẩu thị tâm phi, bị thương như vậy còn đi an ủi nàng, cũng không mắng nàng xông lên làm loạn, ta không đau lòng vì ngươi thì đau lòng cho ai đây?

Thu Anh Đào nhất thời không biết mình phải biểu đạt tâm tình như thế nào, nàng lập tức ngồi dậy hôn lên môi Mộ Giai Nam, bên môi hắn vẫn lưu lại vết máu, nàng lại cảm động. Thu Anh Đào muốn lớn tiếng hô lên —— ta yêu ngươi. Nụ hôn tuy ngắn nhưng bao trùm toàn bộ cảm xúc của nàng.

… Mộ Giai Nam giật mình, hắn cảm thụ cánh môi mềm mại chạm vào môi mình, lưỡi của nàng liếm đi vết máu trên miệng hắn, Mộ Giai Nam rất muốn đáp lại nụ hôn này….

Mộ Giai Nam bỗng nhiên đưa hai tay ôm gáy nàng, dùng sức hút mạnh môi Thu Anh Đào, sau đó lập tức buông nàng ra: “Khi ngươi chủ động hôn ta, phải nói rõ là yêu hay là cảm kích, nếu không ta sẽ hiểu lầm.” Hắn lời còn chưa dứt đã đứng lên, mới đi được một bước lại bị cánh tay bé nhỏ kéo ống quần, Mộ Giai Nam cũng không quay đầu, hắn không muốn để nàng thấy biểu tình mâu thuẫn của bản thân… Thu Anh Đào đứng lên, nàng dừng một chút, lấy ngón tay viết xuống trên lưng hắn… Là yêu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .